Friday, November 13, 2015

Nửa đêm vượt chục cây số đi mua cháo cho vợ, về nhà lại chứng kiến cảnh đau lòng

Pic
(ảnh minh họa)
Lấy nhau gần 5 năm nay, vừa rồi vợ tôi mới có thai. Biết vợ mang thai được tôi và cả nhà vui như Tết. Cuối cùng niềm ao ước được làm bố của tôi cũng thành hiện thực. Vợ chồng chúng tôi không còn phải sống cảnh không con, nhìn con người ta mà thấy tủi nữa.

Vợ mới mang thai được hơn 2 tháng, tôi đề nghị với cô ấy là nghỉ việc ở cơ quan ở nhà dưỡng thai. Và nhờ mẹ lên chăm vợ hộ, nhưng cô ấy không đồng ý muốn đi làm cho đỡ chán. Tôi quyết định đưa vợ đi đón vợ về cho yên tâm. Từ ngày biết vợ mang thai tôi mua bao nhiêu đồ bỏ, sữa về cho cô ấy ăn uống chỉ mong sao con tôi lớn nhanh.

Tối hai vợ chồng đang chuẩn bị đi ngủ, ngoài trời thì đang mưa, bỗng nhiên vợ tôi kêu thèm ăn cháo và khoai lang nướng. Vợ cứ nói thèm không chịu được, mà hơn 12h đêm rồi làm gì còn quán nào bán. Muốn mua phải xuống mãi thị trấn may ra mới còn. Vì vợ, vì con tôi khoác áo mưa phóng xe đi mua dù rằng rất ngại đi trong cái thời tiết này.

Vượt hơn 10 cây số mới có thể đến thị trấn. May sao quán ăn đêm vẫn còn mở cửa, tôi mua luôn cho vợ một bát cháo gà to vật vã để cô ấy thỏa sức mà ăn. Rồi cả khoai lang nướng, đồ ăn vặt dự trù đêm cô ấy lại thèm nữa thì khổ. Xách được kha khá thực phẩm về, tôi thầm nghĩ quả này vợ có mà ăn đến mai cũng không hết. Từ mai đi làm về phải mua trước dự phòng.

Về đến nhà, hí hửng xách đùm thức ăn vợ yêu cầu vào khoe vợ. Đi đến cửa, tôi khựng người lại bởi tiếng nói chuyện trong nhà.

- Anh nhanh lên, không chồng em về bây giờ.

- Từ từ đã nào, mới được một tý đã ăn thua gì đâu. Từ đây xuống thị trấn cũng mất gần tiếng mà. Anh mới sang được 15 phút. Ông ấy chưa về đâu. Để anh cố thêm 10 phút nữa rồi chuồn nhé.

- Thôi, để hôm khác đi. Anh cứ tham rồi lại chết cả lũ đấy.

- Không sao đâu. Dạo này hắn cứ ở bên em liên tục, chẳng có lúc nào anh đến với em được. Thôi tranh thủ chiều anh nốt vài phút nữa đi.

- Anh nhẹ thôi, em đang mang bầu đấy.

- Anh biết rồi, em tập trung vào chuyên môn đi.

Tiếng mưa rơi rả rích, cùng với tiếng rên rỉ của vợ càng lúc càng to hơn khiến tôi nóng máu chạy xồng xộc vào phòng. Định đẩy cửa phòng ra thì vợ đã khóa trái bên trong. Tôi vội chạy ra sau nhà mở cửa sổ, ném đùm khoai vẫn còn nóng vào hai người đó quát ầm lên.

- Đồ gian phu dâm phụ, chúng mày có mở cửa ra không ông đốt nhà bây giờ.

Thấy vậy, vợ và thằng cha kia vội vàng mặc quần áo mở cửa cho tôi. Vừa xông vào, tôi đã đánh cho gã kia thừa sống thiếu chết. Vợ sợ xanh mặt vội vàng quỳ xuống xin tôi tha cho hắn ta. Đánh chán tay, tôi dừng lại thở lấy sức. Nhìn vợ với con mắt đầy hận thù,tôi chỉ thẳng vào mặt cô ấy.

- Đồ đàn bà hư hỏng. Cô lừa tôi đi mua cháo cho cô, để cô mở cửa cho trai vào nhà ngủ à. Loại đàn bà mất nết. Đứa con trong bụng cô kia là con của tôi hay của thằng kia? – Tôi hét vào mặt vợ.

- Em xin lỗi anh. Chỉ là vợ chồng mình 5 năm nay đã không có con, mà anh lại mong con quá nên em lỡ…

- Tôi thà không có con còn hơn bị vợ cắm sừng. Cô tưởng tôi ngu khi chấp nhận lý do đó à. Tôi yêu thương cô như thế, cô không biết phúc phận mà hưởng lại thích ngủ với trai lạ à.

Bực tức quá tôi tát cho vợ một cái đau điếng khiến cô ấy ngã nhào xuống đất. Không biết sao máu chảy đầy chân vợ, khiến cô ấy hoảng sợ kêu la thất thanh lên:

- Con…con…anh ơi, anh cứu con đi. Cho em đi bệnh viện…

Hoảng loạn khi thấy vợ chảy rất nhiều máu vì hành động của tôi. Rối trí tôi chẳng biết làm gì, vội vàng gọi xe cấp cứu đến. Chờ đến sáng, bác sĩ nói vợ tôi đã bị sảy thai, đứa bé đã đi rồi. Nghe tin đó tôi thấy sợ hãi, khắp người lạnh toát. Đó là đứa con tôi đã rất mong chờ và chăm chút nó, dù rằng nó không phải là giọt máu của tôi. Nhưng sao hôm nay nó ra đi, tôi lại đau đớn đến vậy, chính tôi đã giết nó rồi ư?

Vội lao vào phòng với vợ. Cô ấy quay mặt vào trong khóc chẳng thèm nhìn tôi. Tôi cũng chẳng biết nói lời nào ngoài từ “xin lỗi”. Ngày vợ ra viện, cô ấy khước từ sự chăm sóc của tôi, thay vào đó là gã hôm trước ngủ với vợ đến đón cô ấy về. Vợ và hắn ta về nhà tôi thu dọn hết đồ đạc, chỉ để lại duy nhất tờ đơn ly hôn cho tôi.

Ba tháng sau, cô ấy lên xe hoa với gã đó không một chút lưu luyến gì với tôi. Sau này tôi có tìm gặp vợ, nhưng cô ấy vẫn còn hận tôi mà ném thẳng câu “Lẽ ra anh không giết con tôi, thì có lẽ người cầu xin tha thứ là tôi mới phải”.

Nhìn người khác cướp mất vợ mà tôi đau đớn tột cùng. Cái đêm mưa gió định mệnh ấy đã cuốn trôi đi tất cả những gì tôi có. Tại sao cuộc đời lại đối xử bất công, và cướp đi tất cả của tôi như vậy. Phải chăng là tôi đã sai rồi ư?

No comments :

Post a Comment

Hiện tượng “Dưa leo”


Mà các bạn cũng biết ở Việt Nam muốn nắm quyền hành cao thì phải là đảng viên, mà đảng viên theo chỉ thị 15 thì công an không đụng vô được. Nó giống như Thượng phương bảo kiếm của Bao Công đó các bạn! Vậy thì sao? Các bạn kết luận cho bản thân nhé.

Ảnh nghệ thuật : "Đường cong hoa sen”

Giữa sen và cơ thể xuân thì của thiếu nữ Việt có một điểm chung dễ nhận thấy, đó là những đường cong mềm mại, gợi cảm… Có thể cảm nhận rõ nét điều này qua những tác phẩm do họa sĩ / nhiếp ảnh gia Dương Quốc Định thực hiện: